Giọt nước mắt của Thủ tướng giữa đêm lũ

Đêm khuya, khi đa số người Thủ đô đã chìm vào giấc ngủ, Thủ tướng Phạm Minh Chính lội nước đến tận nơi chỉ đạo, động viên người dân vùng lũ. Giọt nước mắt của ông giữa dòng nước bạc là biểu tượng của một Chính phủ hành động vì dân.
Ánh mắt Thủ tướng ướt đỏ khi chứng kiến người dân Thủ đô gồng mình chống lũ lụt trở thành một khoảnh khắc chạm vào trái tim hàng triệu người. Ảnh: VGP/Nhật Bắc

Đêm qua, nhiều tuyến đường và khu dân cư khu vực Sóc Sơn, Đông Anh (cũ) của Hà Nội ngập sâu trong nước lũ. Hình ảnh Thủ tướng Phạm Minh Chính lội qua con đường đầy bùn nước ở xã Trung Giã, Đa Phúc đã khiến nhiều người lặng đi. Giữa ánh đèn pin loang loáng trong mưa, tiếng loa chỉ huy cứu hộ vang, bóng dáng người đứng đầu Chính phủ trong chiếc áo đơn sơ, dừng lại bắt tay từng người dân, động viên, hỏi han… đã trở thành một khoảnh khắc chạm vào trái tim hàng triệu người.

Trong ánh mắt ướt đỏ của Thủ tướng, người ta nhìn thấy sự lo toan thật sự của một người lãnh đạo. Hòa lẫn với mồ hôi là giọt nước mắt của trách nhiệm, của trăn trở, của tình thương dành cho dân mình.

Người Việt Nam luôn có một niềm tin sâu sắc rằng “quan gần dân, dân mới thuận lòng”. Trong bối cảnh hôm nay, giữa những bộn bề công việc quốc gia, giữa thời tiết khắc nghiệt và đêm tối mịt mùng, việc người đứng đầu Chính phủ đích thân đến nơi bị ngập lụt sâu, lội nước, đốc thúc các đơn vị chức năng, động viên người dân đã gửi đi một thông điệp mạnh mẽ: Chính phủ không quản trị đất nước từ bàn giấy, mà từ chính thực địa, nơi dân đang gặp nạn.

Thăm hỏi, động viên bà con nhân dân các xã Trung Giã, Đa Phúc, Hà Nội, Thủ tướng chia sẻ với những khó khăn, thiệt hại của bà con… Ảnh: VGP/Nhật Bắc
Thủ tướng mong bà con luôn đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau và nếu có lũ thì tuân thủ nghiêm hướng dẫn của các cơ quan chức năng, ưu tiên cứu trợ người già, trẻ nhỏ, phụ nữ có thai. Ảnh: VGP/Nhật Bắc

Trong lịch sử, không ít vị lãnh đạo đã để lại dấu ấn trong lòng dân vì sự gần gũi và tận tâm. Bác Hồ từng dầm mưa đi thăm đồng bào, Tổng Bí thư Trường Chinh từng đến từng vùng bị đói, Thủ tướng Phạm Văn Đồng từng ăn cùng dân một bữa cơm độn bo bo giữa thời kỳ khó khăn. Họ không cần những nghi thức long trọng, chỉ cần có mặt, lắng nghe và hành động.

Và hôm nay, giữa thời đại 4.0, khi các cuộc họp trực tuyến có thể diễn ra chỉ bằng vài cú nhấp chuột thì Thủ tướng Phạm Minh Chính lại chọn một cách “truyền thống” nhất, nhưng cũng nhân văn nhất: trực tiếp có mặt. Đó không chỉ là hành động thị sát, mà là sự đồng cảm và sẻ chia. Trong lúc người dân đang loay hoay dọn dẹp, di dời, mất mát tài sản, thì sự xuất hiện của Thủ tướng như một lời khẳng định: “Chính phủ ở đây, cùng bà con”.

Nhiều người nói rằng, hình ảnh người lãnh đạo trong áo mưa, lội bùn, không phải điều gì quá lạ. Nhưng điều khiến trái tim người dân lay động là thái độ, sự chân thành, tận tâm và ánh mắt chứa chan nỗi niềm.

Thủ tướng động viên các lực lượng chức năng đang ứng phó với mưa lũ tại các xã Trung Giã, Đa Phúc. Ảnh: VGP/Nhật Bắc

Thủ tướng không chỉ hỏi xem “nước ngập bao sâu”, “thiệt hại thế nào”, mà ông dặn dò cụ thể: Hãy ưu tiên cứu người trước, đặc biệt là người già, trẻ nhỏ, phụ nữ mang thai, những đối tượng yếu thế. Những câu nói giản dị, nhưng toát lên một triết lý điều hành rất nhân văn, đặt con người làm trung tâm của mọi quyết sách.

Giữa đêm lạnh, khi nhiều người đang yên giấc, Thủ tướng vẫn đứng giữa dòng nước ngập, ánh đèn pin chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm. Khoảnh khắc ấy không cần tuyên truyền, không cần dàn dựng. Bởi sức lan tỏa của nó đến từ sự thật. Ngôn ngữ của hành động là thứ không cần phiên dịch, khiến ai cũng hiểu: “Thủ tướng đang ở cùng chúng ta”.

Có người nói, một vị Thủ tướng khó có thể giải quyết hết mọi vấn đề của lũ lụt – nhưng điều mà người dân cần trước tiên, không chỉ là bánh mì, là chăn ấm, mà là sự quan tâm thật lòng, là niềm tin rằng đất nước này, dân này không bị bỏ lại phía sau. Và chính niềm tin ấy mới là “phao cứu sinh” quan trọng nhất giữa những dòng nước bạc.

Giọt nước mắt của Thủ tướng không chỉ là xúc động, mà là sự thức tỉnh: rằng thiên tai không chỉ đo bằng mực nước sông, mà còn đo bằng độ bền của lòng dân, của niềm tin giữa nhân dân và Chính phủ.

Có lẽ, trong khoảnh khắc nhìn những mái nhà chìm trong nước, những đứa trẻ run rẩy trên tay mẹ, Thủ tướng đã thấy rõ hơn bao giờ hết trách nhiệm của người đứng đầu Chính phủ: không để ai bị bỏ lại, không để dân mình đơn độc. Và giọt nước mắt ấy, nếu rơi, là giọt nước mắt của một người vừa thương, vừa lo, vừa trăn trở cho vận mệnh quốc gia.

Nước lũ rồi sẽ rút, đường sẽ khô nhưng ký ức về đêm mưa ấy, với hình ảnh Thủ tướng Phạm Minh Chính lội nước, bắt tay dân, chắc chắn sẽ còn mãi. Bởi đó không chỉ là hình ảnh của một đêm, mà là biểu tượng của một tinh thần: Chính phủ hành động, Chính phủ vì dân.

Từ “giọt nước mắt của Thủ tướng”, ta thấy hình ảnh một người lãnh đạo biết lắng nghe, biết đồng cảm và biết sẻ chia. Trong thời buổi mà niềm tin của người dân nhiều khi bị bào mòn bởi những hình thức, thì một hành động thật, một ánh mắt thật, một bàn tay nắm lấy tay dân, lại có sức mạnh khôi phục niềm tin ấy hơn bất kỳ diễn văn nào.

Sức mạnh của một quốc gia không chỉ nằm ở GDP hay dự trữ ngoại hối, mà còn ở sự gắn kết giữa người cầm quyền và người dân. Khi người lãnh đạo sẵn sàng xắn tay áo, bước xuống dòng nước lạnh để cứu dân, thì dân sẽ sẵn sàng cùng Chính phủ vượt qua mọi thử thách.

“Giọt nước mắt của Thủ tướng” không làm yếu đi hình ảnh người đứng đầu, mà ngược lại, khiến hình ảnh ấy trở nên con người hơn, gần gũi hơn, và do đó, vĩ đại hơn. Bởi một lãnh đạo biết khóc cho dân mình, cũng là người có thể dốc hết sức để bảo vệ họ.

Có thể sau đêm mưa này, sẽ còn nhiều cuộc họp, nhiều kế hoạch ứng phó, nhiều bài học rút ra. Nhưng điều quan trọng hơn cả, là bài học về lòng dân, rằng không gì bền vững bằng sự tin yêu. Và niềm tin ấy không tự nhiên mà có, mà đến từ những giọt nước mắt, những bước chân lội nước, những cái bắt tay đầy tình người đêm qua.

Giữa vùng lũ, Thủ tướng ngoài chỉ đạo công tác ứng phó, còn làm một việc sâu sắc hơn: khơi lại mạch nguồn niềm tin. Khi người dân thấy người lãnh đạo của mình dầm mưa, ướt áo, họ biết rằng nỗi khổ của đang được sẻ chia, luôn có Nhà nước ở bên cạnh.