
Một loại máy bay vận tải chiến lược mới của Trung Quốc đang được lên ý tưởng cho Không quân Quân Giải phóng Nhân dân (PLAAF), với tiềm năng cách mạng hóa năng lực hậu cần và mở rộng tầm hoạt động toàn cầu của lực lượng này.
Thông tin về chương trình được tiết lộ trong một bài báo khoa học mới công bố, đáng chú ý nhất là việc Trung Quốc đang cân nhắc thiết kế thân cánh hòa quyện (blended-wing-body) – kiểu cấu trúc hợp nhất phần thân và cánh thành một bề mặt nâng liền khối. Đây là bước ngoặt lớn so với mẫu vận tải nặng nhất hiện nay của Trung Quốc là Y-20 tầm trung, cũng như so với các thiết kế máy bay vận tải đang được sử dụng ở nước ngoài.
Bài báo cũng nêu rõ mục tiêu thiết kế đầy tham vọng: đạt tầm bay xa hơn đáng kể, chở được khối lượng hàng hóa lớn hơn, và có khả năng hoạt động tốt trên các đường băng dã chiến.

Theo ước tính, loại máy bay mới này sẽ có tầm bay khoảng 6.500 km khi mang tải trọng tối đa, cho phép thực hiện các phi vụ xuyên lục địa mà không cần tiếp nhiên liệu. Để so sánh, Y-20 có tầm bay 4.500 km, vốn đã nằm trong nhóm xa nhất thế giới, trong khi C-5 Galaxy của Không quân Mỹ – máy bay vận tải lớn nhất của phương Tây – chỉ đạt khoảng 4.150 km.
Máy bay mới dự kiến có tải trọng hàng hóa 120 tấn, và trọng lượng cất cánh tối đa gần 470 tấn, so với 66 tấn tải trọng và 250 tấn trọng lượng cất cánh của Y-20. Như vậy, máy bay vận tải mới sẽ kết hợp khả năng chở hàng tương đương C-5 Mỹ nhưng tầm bay dài hơn tới hơn 50%.

Yếu tố then chốt giúp đạt được hiệu suất vượt trội này chính là thiết kế thân cánh hòa quyện, giúp tăng thể tích khoang chứa hàng, đồng thời cải thiện đáng kể hiệu suất khí động học. Dự kiến, máy bay sẽ được trang bị loại động cơ thế hệ mới, vượt xa về công nghệ so với những gì đang có trên các máy bay vận tải hiện nay.
Tương tự như việc Y-20 đã được phát triển thành máy bay tiếp dầu YY-20 và máy bay cảnh báo sớm KJ-3000, mẫu vận tải mới cũng có thể được phát triển thành nhiều biến thể chuyên dụng khác. Sự xuất hiện của máy bay tiêm kích thế hệ 6 tầm bay cực xa và máy bay ném bom chiến lược H-20 tầm liên lục địa của Trung Quốc cũng làm nảy sinh nhu cầu về một máy bay tiếp dầu chiến lược mới, có thể hỗ trợ tiếp nhiên liệu ngoài “chuỗi đảo thứ hai” – khu vực được coi là giới hạn ảnh hưởng không quân của Trung Quốc hiện nay.

Việc phát triển mẫu máy bay vận tải này diễn ra trong bối cảnh Mỹ và Nga đều đang nghiên cứu thế hệ kế tiếp của C-5 và An-124, trong khi năng lực triển khai quân xuyên lục địa của Trung Quốc đang tăng nhanh đáng kể.
C-5 Galaxy đã ngừng sản xuất từ năm 1989, còn An-124 của Liên Xô chấm dứt dây chuyền vào năm 2004 – điều này khiến Y-20 của Trung Quốc hiện là máy bay vận tải lớn nhất thế giới đang được sản xuất. Tuy nhiên, việc Trung Quốc chưa có mạng lưới căn cứ quân sự toàn cầu như Mỹ cũng đặt ra câu hỏi về mức độ sản xuất hàng loạt và mục đích thực sự của mẫu máy bay mới.
Một khả năng đáng chú ý là, tương tự An-124 của Liên Xô, máy bay vận tải mới của Trung Quốc có thể kiêm cả vai trò dân dụng, giúp tăng quy mô sản xuất và tận dụng trong lĩnh vực thương mại hoặc cứu trợ nhân đạo. Ngoài ra, khả năng xuất khẩu – đặc biệt cho Nga nếu chương trình nội địa của nước này bị chậm tiến độ – cũng được giới phân tích coi là khả thi và tiềm năng cao.

Patriot “bó tay” trước tên lửa Nga: Ukraine thừa nhận điểm yếu chết người trong phòng không

Nga tăng tốc sản xuất “quái thú ném bom” Su-34M: Mũi nhọn mới trên chiến trường Ukraine

Thay thế phi đội Su-27 thời Liên Xô: Su-35 có giúp Ethiopia trở lại vị thế "đại bàng châu Phi"?
Theo Military Watch