(tiếp theo kỳ trước)
Iran được cho là đã tung một chiếc máy bay không người lái (UAV) từ sân bay quân sự T4 của Syria sang vùng trời Israel. Về mặt lý thuyết hành động này sẽ không gây nên sự trả đũa trên diện rộng. Israel vẫn thường xuyên điều UAV vào Syria và máy bay của họ thường xâm phạm không phận Syria. Lực lượng Iran vẫn kết hợp với quân đội Syria thông qua vỏ bọc chỉ huy của chính phủ Syria. Nhưng Iran hiểu Israel sẽ không cưỡng lại được cám dỗ mà sẽ ngay lập tức cho máy bay tiêu diệt chiếc UAV.
Iran đã cho chiếc UAV bay về lại sân bay T-4 từ đó chiếc bẫy đã được thiết lập thành công. Rất nhiều hệ thống phòng không của Syria đang chờ máy bay F-16 tới để bắn hạ. Và điều ngạc nhiên lớn đã xảy ra: phi công Israel không bao giờ nghĩ có nhiều tên lửa từ khoảng cách gần như vậy khai hỏa vào máy bay của họ. Theo nguồn tin của Nga thì kết quả là 2 chiếc máy bay bị bắn rơi. Israel chỉ công nhận con số là 1 chiếc. Trong khi từ một nguồn tin khác thì chiếc thứ 3 bị hư hại nhưng quay về được địa điểm cất cánh.
Cái bẫy đã gây nên "cú sốc cho bộ não Israel". Người Israel cảm thấy tức giận khi bị Iran lừa một cách quá dễ dàng như chú bò tót trong đấu trường khi bị lừa cho chúi đầu xuống. Lòng kiểu hãnh của Israel bị tổn thương và họ tìm cách để báo thù.
Máy bay F-16 của Israel đã bị bẫy vào vùng trời của Syria và bị bắn hạ.
Điển hình cho các lãnh đạo quân sự của Israel, Tổng tham mưu trưởng lực lượng phòng vệ Israel nói rằng quân đội của ông "không còn có hứng thú trong việc bay trên bầu trời Syria". Thực tế, các thành viên của "Trục Kháng Cự" đã rất quen thuộc với ngôn ngữ nước đôi của Israel. Rất nhiều vị trí quan trọng được yêu cầu chỉ giữ lại quân số tối thiểu và tất cả mọi đoàn xe chở vũ khí tới Lebanon tạm dừng vận chuyển.
Không ai mong muốn một cuộc tấn công vào sân bay T-4 bởi điều này sẽ dẫn Israel và Iran ra chiến trường. Còn Hezbollah trong cuộc chiến lâu dài chống lại Israel thì luôn đảm bảo mọi cuộc tấn công sẽ không làm cho Israel mất kiểm soát và làm những điều không mong muốn hay đáp trả một cách không cân xứng.
Đó là lý do tại sao trước khi có bất cứ hành động quan trọng nào đều có những cảnh báo được đưa ra bởi Tổng thư ký của Hezbollah ông Sayyed Hassan Nasrallah. Hơn nữa, tất cả mọi cuộc tấn công vào những đoàn xe vận tải của Hezbollah đều "mềm mại" theo kiểu Israel sẽ tấn công đủ để gửi tới một thông điệp trong khoảng thời gian dưới 1 phút rằng họ sẽ phá hủy mục tiêu. Các tài xế và hộ tống sẽ rời xe trước khi nó thực sự bị tấn công. Điều này đã trở thành quen thuộc với cả 2 phe và tình huống xảy ra đang được giữ "trong tầm kiểm soát". Hezbollah cũng không trả đũa trừ phi vụ tấn công nằm trên lãnh thổ Lebanon. Mỗi khi cam kết bị vi phạm thì sẽ đều có giá phải trả. Israel chấp nhận những hậu quả nhỏ như trong rất nhiều các sự kiện đã xảy ra trước đây.
Vì thế, có thể nói Iran bắt đầu gây hấn trước bằng cách đưa máy bay Israel vào ổ phục kích và đã bước ra ngoài "kịch bản thường được chấp nhận". Israel không tấn công những cơ sở chỉ huy và kiểm soát lớn của Iran gần sân bay Damascus nhưng có chống lại Iran tại Syria. Và rất khó để cho lòng kiêu hãnh của ông Netanyahu chấp nhận cho Iran thắng tỷ số 1-0. Ít nhất, thủ tướng Israel cũng muốn một kết quả hòa.
Hệ thống tên lửa phòng không tầm ngắn Pantsir-S2 có thể sử dụng để bảo vệ S-300 khỏi các tên lửa hành trình tầm xa.
Người ta cũng có thể nói Israel đã không nghe theo rất nhiều lời cảnh báo của Nga và cư xử không đúng luật chơi khi tiếp tục gây phiền hà cho tất cả những lực lượng chống khủng bố tại Syria. Nga đã nói với Israel rằng không ai hứng thú tiếp tục tranh cãi và cần phải dừng những hành động không biết điều lại. Chắc chắn có thể kết luận Israel tự phụ với địa vị vượt trội của mình tại Trung Đông và cảm thấy có thể tự ý xâm phạm bất cứ không phận nào nếu thấy cần. Đồng thời, Tel Aviv sẵn sàng tìm kiếm một cuộc chạm trán đặc biệt là khi có ý kiến trái ngược với mình.
Dù cơ sở cho tất cả những hành động trên thế nào, Israel biết sân chơi của họ đã bị thu hẹp. Nga đã quyết định tăng khả năng phòng không của Syria. Mới đây, Syria đã nhận được 40 hệ thống tên lửa phòng không tầm ngắn Pantsir-S2 dù cho Israel cực lực phản đối và muốn Moscow kiềm chế hành động của mình. Israel có điểm quan ngại về việc bất cứ hệ thống phòng không nào tại Syria sẽ tăng khả năng cho "Trục Kháng Cự". Nếu hệ thống S-300 được chuyển giao cho chính phủ Syria thì có nghĩa là Israel không còn khả năng xâm phạm không phận của láng giềng mà không bị tổn thất.
Nếu Không lực Israel bị hạn chế hành động điều đó sẽ chấm dứt địa vị của Israel tại Trung Đông. Năm 2006, Hezbollah đã chứng tỏ khả năng có thể gây ra tổn thương cho Israel và khiến Tel Aviv phải chấm dứt hành động thù địch chỉ sau 1 tháng chiến đấu. 12 năm sau, tên lửa trong kho của Hezbollah lớn hơn, chính xác hơn và có số lượng nhiều hơn. Với không lực bị hạn chế và hỏa lực mạnh mẽ của đối thủ, Israel sẽ không còn nhiều lựa chọn gây chiến. Đây là một tình huống không phải trong suy nghĩ và những mục tiêu dài hạn của Israel.
Pantsir-S2 tác chiến.
Liệu Iran sẽ trả đũa? Iran là một nước chủ quyền và theo truyền thông thì họ sẽ không trả đũa. Một vụ tấn công của một nước vào nước khác có một cơ chế riêng. Iran có nhiều bạn bè và đồng minh tại Trung Đông và ngoài khu vực. Vì thế, nhiều người tin rằng sự trả đũa sẽ không xảy ra. Nhưng nếu hành động này có xảy ra thì nó cũng chỉ rất nhỏ và sẽ có "hành động phủ nhận" - đủ để Israel biết ai đứng đằng sau hành động tấn công. Khi Israel tấn công, trách nhiệm của Tel Aviv được tiết lộ qua truyền thông Mỹ. Khi Iran tấn công, truyền thông Mỹ suy đoán nhưng Iran sẽ không đưa ra thông tin: trái lại Iran sẽ phủ nhận. Đây là 2 kiểu sử dụng truyền thông khác nhau.
Tại Sochi, Thư ký Hội đồng An ninh Liên bang Nga đã gặp gỡ riêng biệt những người đồng cấp Iran và Israel là ông Ali Shamkhani và Eytan Ben David để làm dịu lại những căng thẳng giữa Tehran và Tel Aviv trong cuộc tấn công mới nhất của Israel vào cơ sở quân sự của Iran tại sân bay T-4.
Nga đã dàn xếp với Damascus để tránh bắn tên lửa vào khu vực thường dân của Israel mỗi lần máy bay Israel xâm phạm không phận của Syria. Nhưng Syria đã học được rất nhiều trong 7 năm chiến tranh và trở nên cứng rắn hơn với nhiều kinh nghiệm hơn trên chiến trường. Vì thế, đây là thời điểm cho Israel để xem xét lại chiến lược tham chiến của mình. Hành động tiếp tục đe dọa của Israel thông qua truyền thông chỉ có nghĩa như sau: "Chúng tôi không muốn gây chiến bởi vì chưa sẵn sàng nhưng cũng không muốn mất mặt. Chúng tôi có thể rất to tiếng về điều đó với một vài chiến dịch ở nước ngoài của Mossad. Nhưng tất cả những điều chúng tôi muốn là để cho thế giới nói về việc chúng tôi mạnh thế nào".
Đây là thời điểm cho Israel trung thực với bản thân hơn và dừng việc thi đấu với những đối thủ quá tầm: Luật chơi có vẻ đã thay đổi, Trung Đông không còn như trước nữa và trọng tài đã đổi phe.